Thành công lớn nhất mà phái đẹp có thể tự hào là khả năng nội trợ, là thoải mái nói về khó khăn mà mình từng trải qua.
Mộc Diệp Tử
Thành công lớn nhất của một người phụ nữ là gì? Đôi lần, tôi tự hỏi
mình như thế sau rất nhiều những kiếm tìm, hoài bão, khát vọng. Thành
công của con người tùy thuộc vào mục đích mà họ theo đuổi trong cuộc
đời. Đôi khi nó thuộc về tính cách, thuộc về sở thích hoặc thậm chí là
thuộc về sự hào nhoáng háo thắng muốn chinh phục. Có một đam mê để theo
đuổi là đã có được 50% khả năng thành công, 50% còn lại phụ thuộc vào
thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Tôi không biết cần bao nhiêu đam mê để
người ta mới có thể biến những cơ hội thành thành công, dẫu vậy “hãy cứ
khao khát, hãy cứ dại khờ” như Steve Jobs nói.
Khao khát là yếu tố cần, còn tại sao phải dại khờ để đủ cho một phương
trình thành công thì tôi nghĩ rằng, cứ dại khờ để cuộc đời giản đơn hơn
trong hành trình đi tới, dám dại khờ để học cách thất bại, dám dại khờ
để học được cách trưởng thành, vì dại khờ nào cũng khiến người ta phải
đánh đổi, mất mát, trả những cái giá rất đắt rồi mới kiên cường, mạnh mẽ
được. Biết đau thì sẽ biết cách để vượt qua nỗi đau đó.
Thành công thường gắn với đàn ông, còn phụ nữ thành công của họ ít khi
được nhắc tới, được trân trọng hay được đánh giá đúng. Vì họ sinh ra là
để gắn cuộc đời với gia đình, với bổn phận làm vợ, làm mẹ. Người ta gọi
đó là thiên chức để mặc định cuộc đời người phụ nữ chỉ để tìm kiếm một
người chồng tốt mà nương tựa vào, sinh một vài đứa con rồi cuộc đời cứ
thế trôi về già. Thật ra, cũng chỉ vì xã hội phong kiến ngày xưa trọng
nam khinh nữ nên người phụ nữ phải coi việc hy sinh vì gia đình là bổn
phận, nghĩa vụ tất yếu và người đàn ông làm chủ gia đình thì cần phải
thành công hơn người vợ.
Và như thế, những người vợ ở nhà chăm lo cho gia đình, từ bỏ những ước
mơ để đánh đổi một cuộc sống thầm lặng trong vai trò nội trợ thường
không dám tự hào về mình, họ chỉ được phép cúi mặt im lặng khi nói về
nghề nghiệp, không dám đề cao vai trò của bản thân cũng chẳng dám thở
than về những muộn phiền, khó nhọc trong cuộc sống.
Tôi cho rằng, thành công của người phụ nữ là đã xây dựng được một gia
đình bình yên, hạnh phúc, chăm lo cho con cái đủ đầy, khôn lớn, nhưng
thành công lớn nhất là họ có thể tự hào ngẩng cao mặt để nói về nghề
nghiệp của mình là nội trợ, là thoải mái nói về những khó khăn mình đã
trải qua mà không phải cố gắng giữ cho mình một hình ảnh thầm lặng hy
sinh vì gia đình. Ai cũng có quyền tự hào về những điều mình đã cố gắng
bỏ công sức, tâm tư, tình cảm để đạt được, và phụ nữ đã bỏ rất nhiều
trong một đời cho gia đình, điều đó không phải là nghĩa vụ, là hiển
nhiên, mà đó là điều chúng ta được phép tự hào về mình không thua kém gì
việc kiếm tiền. Sự thiếu tôn trọng chỉ có thể đến khi chính chúng ta
không đề cao tự tôn cho mình, không trân quý cũng chẳng yêu thương bản
thân.
Nước Nhật trả lương cho phụ nữ nội trợ như một cách đề cao vai trò
người phụ nữ. Ở Việt Nam không có nhưng chúng ta có một cách để tự khẳng
định mình là hãy ngẩng cao đầu tự hào với việc chúng ta đã chăm sóc gia
đình mình như nào, đã nuôi dạy con cái ra sao khi nói về thành công của
bản thân. Có thể có nhiều người sẽ đánh giá thành công của bạn dựa trên
tiền bạc, địa vị nhưng tự ti về bản thân là hạ thấp chính mình trước
định kiến cuộc đời.
Tháp nhu cầu của con người gồm nhiều tầng, ai cũng tìm đủ vinh quang,
tiền bạc rồi mới lo xây đắp mái ấm gia đình. Nhưng hạnh phúc lại luôn
nằm ở cái ngăn cuối cùng trong tháp nhu cầu ấy, vậy nên có nhiều người
đã đánh rơi hết địa vị, quyền lực, tiền bạc trên con đường đến với hạnh
phúc vì không giữ được cái ngăn cuối cùng ổn định, vững vàng và bình
yên. Hoặc có nhiều người từ bỏ gia đình để tìm kiếm những điều vĩ đại
khác để cuối cùng vì cô đơn, cái họ tìm kiếm vẫn chỉ là một mái ấm để
trở về.
Suy cho cùng, thành công nào cũng đáng giá vì phải trả giá nên nếu có
một gia đình để yêu thương thì đừng quên, thành công của người phụ nữ là
căn bếp, thành công của người đàn ông là giúp người phụ nữ nguyện vì
mình mà giữ lửa cho căn bếp ấm áp suốt cuộc đời.
Vài nét về tác giả:
Tôi như trẻ nhỏ ngồi bên hiên nhà chờ nghe thế kỷ tàn phai.
Tôi như trẻ nhỏ tìm nơi nương tựa mà sao vẫn cứ lạc loài.
Tôi giống như một số nguyên tố cứ ngụp lặn trong cái vỏ bọc của chính mình. Bởi vì bản thân là số nguyên tố, chỉ có thể chia hết cho một và chính mình.
Nên ở tôi, luôn ẩn chứa sự đấu tranh giữa các mặt đối lập - của một người quá đỗi nhạy cảm và vô tâm, yếu đuối và mạnh mẽ, dịu dàng và bướng bỉnh, đơn giản và khó hiểu, tự ti và ngạo mạn, trẻ con và đàn bà. Tôi không đặc biệt nhưng tôi khác biệt - Đơn sắc rực rỡ một nét màu dứt khoát... Một số nguyên tố cô đơn nhưng không cô độc - Mộc Diệp Tử
Tôi như trẻ nhỏ tìm nơi nương tựa mà sao vẫn cứ lạc loài.
Tôi giống như một số nguyên tố cứ ngụp lặn trong cái vỏ bọc của chính mình. Bởi vì bản thân là số nguyên tố, chỉ có thể chia hết cho một và chính mình.
Nên ở tôi, luôn ẩn chứa sự đấu tranh giữa các mặt đối lập - của một người quá đỗi nhạy cảm và vô tâm, yếu đuối và mạnh mẽ, dịu dàng và bướng bỉnh, đơn giản và khó hiểu, tự ti và ngạo mạn, trẻ con và đàn bà. Tôi không đặc biệt nhưng tôi khác biệt - Đơn sắc rực rỡ một nét màu dứt khoát... Một số nguyên tố cô đơn nhưng không cô độc - Mộc Diệp Tử
(Ngoisao.net)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét